Đuyên Hồng

Ra Đồng Giữa Ngọ



Ai xui ra đồng giữa Ngọ
Tìm cái mênh mang của đất trời
Sao không gọi thêm người đó
Hương Đồng gió nội vẫn hay chơi….


Người ấy dường như tới trước rồi
Tóc buông nón trắng cứ nhìn thôi
Lung linh con mắt cười tủm tỉm
Ra Đồng giữa Ngọ với tôi…


Người ấy đâu rồi chỉ thấy tôi
Đồng trưa im ắng nắng tinh khôi
(Biết không ngày ấy thường hai đứa
Anh nhổ đòng cho chị cắn môi?)


Tôi thấy bên tôi cả đất tròi
Ngỡ ngàng cất tiếng gọi: Người ơi!
Đồng xưa vẫn có người thăm lúa
(Ngây dai hay sao cứ nhìn trời).


Trời tuôn nắng lửa, đổ mồ hôi
Bên ruộng cô em mở miệng cười
-Dại chi giữa nắng mà cởi nón?
-Nhớ Đồng giữa Ngọ dạo bờ chơi!


Phải em cô bé của một thời
Bày trò tinh nghịch hết chịu thôi
Nhưng từ bữa ấy ngày xa xứ
Chẳng được ngắm thêm một lần cười?


Trò chuyện vu vơ với nắng hồng
Với trời đổ lửa, với hư không
Tưởng đâu nhung nhớ trào ra hết
Nhưng chẳng cất lên được tiếng lòng…


Muốn hỏi bao nhiêu chuyện
Chuyện ngày xửa ngày xưa…
(Bao năm rồi chưa nói
Vẫn giữ nguyên tới giờ!)


Mắt chẳng tin mắt lòng hỏi lòng
Đúng người em cũ đó hay không
Phải cô bé ấy thời… nối khổ
Lạc tận phương nao, đã lấy chồng?


Thiên duyên kỳ ngộ vẫn ước mong
Một phút gặp nhau để thỏa lòng
Đồng Chiêm chính ngọ càng im ắng
Đối mặt nhẬn nhau giữa cánh Đồng.


Đồng lúa mùa về nặng trĩu bông
Má đào gặp nắng lại càng hồng
Phải đâu đỏ má do vì nắng
Hay đỏ vì do tiếng nói lòng…


Mênh mông cuộc đời giữa Ngọ
Nhớ lúa ngày xưa vội thăm Đồng
Ai biết một người tới trước
Hương đồng gió nội vẫn mênh mông…
27.04.2006

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ra Đồng Giữa Ngọ"